Top truyện ngôn tình cổ đại dưới đây sẽ đem đến cho bạn những nội dung, tình tiết truyện phong phú. Thể loại này không có gì xa lạ với các mọt ngôn khi muốn tìm chút mới mẻ, muốn trải nghiệm những gì đó xưa cũ nồng nàn man mác. Hãy cùng chúng mình điểm qua top truyện ngôn tình cổ đại dưới đây nhé!
Mỹ Nhân Ốm Yếu
Tác giả: Trạm Lương
Thể loại: Cổ đại, nữ bị mù, giang hồ, cảm động, HE
Số chương: Hoàn 10 chương.
Huyền Thương là đệ nhất sát thủ của Huyền Cực Môn, là một Câu Hồn Tu La nổi danh thiên hạ, nhưng không ai biết trong lòng hắn đã không còn muốn bước trên con đường đầy máu tanh mưa gió này nữa, hắn muốn được yên bình bên thê tử cùng nhi tử của mình.
Hắn biết khi hắn rời khỏi Huyền Cực Môn sẽ khó thoát khỏi họa sát thân, quả thật là như vậy. Nhưng cho dù như vậy hắn vẫn quyết định rời đi, hắn muốn cho A Tô một cuộc sống bình thường, có một gia đình hạnh phúc. Vì Huyền Thương đã nợ nàng rất nhiều.
Với hắn A Tô là một cô gái tốt, có đôi mắt như sao trời nhưng vì hắn mà nàng bị đại tiểu thư của Huyền Cực Môn làm cho bị mù.
Huyền Thương cùng A Tô ôm đứa nhỏ còn chưa thành hình trong bụng nàng trốn chạy. May mắn dưới sự truy đuổi của tổ chức sát thủ Huyền Thương đã được Nam Cung Dịch giúp đỡ. Không hiểu sao lần đầu gặp nhau Nam Cung Dịch lại cảm thân thân với Huyền Thương, nhưng Huyền Thương không để tâm, nếu không phải y nói có quen người có thể chữa đôi mắt cho A Tô thì hắn thật không muốn nén lại Nam Cung Gia chút nào.
Nhưng đến lúc đôi mắt được chữa lành thì A Tô lại bị người ta hạ độc. Và để giải chất độc này, A Tô sẽ phải đứng giữa một lựa chọn khó khăn.
Đọc đến đây bạn mới cảm thấy rằng từ đầu truyện A Tô luôn là cô gái yếu đuối nhu nhược phải không, không phải đâu, mặc dù là nữ nhi thường tình nhưng đến khi phải lựa chọn giữa sinh mệnh và kết tình tình yêu giữa nàng và Huyền Thương, nàng không chút suy nghĩ mà mong muốn giữ lại đứa bé.
Nàng không cho hắn biết sự thật, nàng không muốn hắn đau lòng, nàng càng hy vọng nếu bản thân không thể tỉnh dậy… vậy thì mong thời gian hãy làm hắn quên nàng đi. Và khi Huyền Thương biết thì mọi chuyện đã rồi, hắn chỉ có thể đợi….
“Nàng lựa chọn như thế, vậy ta tin tưởng nàng! Nhưng ba năm sau, nếu nàng không tỉnh, ta sẽ hận nàng cả đời! A Tô, cầu nàng… đừng để ta hận nàng….”
Vỏn vẹn hắn đã đợi nàng ba năm. Để rồi khi mũi kim độc cuối cùng rút ra khỏi ngực nàng, hình ảnh người thanh niên không ngừng tỏ ra mạnh mẽ suốt ngần ấy thời gian không khỏi run lên như sắp bật khóc tức tưởi, nhưng may mắn cuối cùng người hiền cũng gặp lành.
Bạn thích một nam chính lạnh lùng nhưng với người mình yêu luôn ấm áp, một nữ chính dịu dàng luôn hết lòng vì người yêu, luôn nghĩ vì hắn, vì sợ hắn cô đơn mà không tiếc mạng sống của mình. Một tình yêu đầy đấu tranh để có được hạnh phúc, một tình yêu đầy bất trắc, nhưng lại ấm áp lạ thường… thì đây chính là một câu chuyện như vậy đấy.
Cô Phương Bất Tự Thưởng
Tác giả: Phong Lộng
Thể loại: Cổ đại, chiến tranh, nam nữ cường, sủng, ngược nhẹ, HE
Số chương: Hoàn (66 chương + 1 phiên ngoại)
Bạch Sính Đình vốn là người hầu trong phủ Kính An vương của Quy Lạc quốc, nhưng thân phận nàng lại chẳng đơn giản như vậy. Nàng là nữ tử học rộng biết nhiều, một thân tài nghệ, tiếng đàn đệ nhất, thêu thùa, y thuật đều tinh thông, còn là quân sư của tiểu Kính An vương Hà Hiệp. Nàng và Hà Hiệp đã ở bên nhau từ nhỏ, cũng được định sẵn sẽ gả cho Hà Hiệp. Nhưng số mệnh chẳng thể đoán trước, Đại Vương của Quy Lạc quốc nghi ngờ Kính An vương tạo phản, tìm cách diệt trừ. Phủ Kính An vương li tán, Sính Đình bị bọn buôn người bắt, bán sang Đông Lâm quốc. Chính tại đây, nàng đã gặp người mà mình yêu nhất, cũng hận nhất cuộc đời – Sở Bắc Tiệp.
Sở Bắc Tiệp ngay từ lần đầu gặp Sính Đình đã bị tiếng đàn của nàng hút hồn, dù còn chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt giai nhân. Tác giả miêu tả Sính Đình không đẹp, nàng chỉ có một đôi mắt sáng như sao trên trời, có thể soi tỏ lòng người, dốc hết tâm tư, khiến người ta như say như mê. Sở Bắc Tiệp mê mẩn nàng, tìm mọi cách bắt nàng về. Lúc đó, chàng vẫn chưa biết thân phận thực sự của nàng. Đó cũng là điều đã khiến hai người phạm phải sai lầm sau này.
Sính Đình muốn lợi dụng Sở Bắc Tiệp để giúp Hà Hiệp, nhưng chẳng biết từ lúc nào, trái tim trong lồng ngực đã bị nàng đánh rơi mất. Sở Bắc Tiệp một đời anh minh, cũng khó thoát khỏi giai nhân, mặc dù biết nàng lừa dối. Nhưng dây dưa mãi rồi cũng có ngày chia li, Quy Lạc quốc và Đông Lâm quốc là kẻ thù không đội trời chung, Sở Bắc Tiệp và Bạch Sính Đình cũng được định sẵn không thể ở bên nhau. Nàng phản bội tình yêu của chàng, chạy trốn khắp thiên hạ. Nhưng chàng lại càng điên cuồng đuổi bắt nàng, thậm chí có lúc đã vứt hết cả trách nhiệm trên vai.
Hai người cuối cùng cũng vượt qua được hận thù, an bình ở bên nhau. Nhưng cuộc chiến lớn lại kéo đến, khiến đôi vợ chồng xa tách một lần nữa. Hà Hiệp trở lại, quyết chiếm lấy Sính Đình. Thiên hạ đại loạn, Sở Bắc Tiệp cuối cùng cũng đứng lên thống lĩnh quân đội ba quốc gia, thống nhất thiên hạ, giành lại người thương.
Đông Phong Ác
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa
Thể loại: cổ đại, cưới trước yêu sau, gương vỡ lại lành, nam chính sứt sẹo nhất hội “soái ca”, HE
Số chương: Hoàn 84 chương.
“Đông phong ác” xoay quanh câu chuyện tình yêu không được tươi đẹp lắm của cặp đôi Mộ Dung Lệ – Hương Hương. Bao trùm toàn bộ nội dung chuyện là màu vàng ảm đạm, tựa như hoàng hôn cuối ngày. Không đủ đậm để cảm thấy ấm, lại chẳng nhạt đến mức hững hờ.
Mộ Dung Lệ – nam chính của truyện, là một kẻ đã thô lỗ lại cộc cằn, vừa gia trưởng vừa độc đoán, mặt không đẹp tính cách lại thối. Nói tóm lại Mộ Dung Lệ là một nam chính khó có thể yêu thương. Nhưng bù lại, Một Dung Lệ là kẻ thẳng thắn, không phân biệt tôn ti, đã là người của hắn thì không ai được bắt nạt (trừ hắn). Mặc dù hắn biết Hương Hương có tình cảm đặc biệt với thân tín của mình, nhưng hắn chưa bao giờ thực sự nghi ngờ nàng là hồng hạnh vượt tường. Không những thế, hắn còn sẵn sàng xả thân cứu “tình địch” của mình một mạng.
Nói tóm lại, Mộ Dung Lệ vừa xấu người lại xấu nết nhưng ít nhất đối với người thân, với huynh đệ hắn vẫn luôn dùng sự chân thành để đối đãi.
Hương Hương mặc dù có chút yếu đuối nhưng không phải tuýp bánh bèo. Sự cam chịu của nàng được hình thành từ thân phận cùng vị thế của nàng so với nam chính. Nàng từng cố học yêu Một Dung Lệ, nhưng lại không nhận được hồi âm, thế nên nàng mới sợ hãi mà buông tay. Nàng rung động trước nam phụ, bởi hắn là kẻ dang tay cứu nàng lúc nguy khốn, là hắn tỉ mỉ săn sóc nàng. Xét cho cùng, Hương Hương cũng chỉ là cô gái 17, có những xúc cảm ấy cũng là hợp với lẽ thường. Nhưng nàng biết, nàng đã là vợ người ta, thế nên dù cho có chút “bối rối” cũng chỉ đành nén lại trong lòng.
Nam phụ là huynh đệ, chiến hữu, bạn thân của nam chính. Tính cách hai người hoàn toàn trái ngược. Một kẻ thô lỗ, ngang tàn, một lên dịu dàng, chín chắn. Dù vậy, bọn họ có một “tình huynh đệ” bền chặt. Nam phụ dù có tình cảm với nữ chính, nhưng hắn là quân tử, thế nên thứ tình cảm kia hắn chỉ dám giữ trong lòng. Dù cho hắn có nhiều cơ hội để “đào góc tường” nhà nam chính nhưng hắn chưa bao giờ làm vậy.
Nữ thứ – Lam Dứu từng là tiểu thiếp được sủng ái nhất của Lệ vương gia. Tuy là nữ phụ nhưng nàng không phải kiểu độc ác, mưu mô. Nàng hào sảng, khí khái, sẵn sàng hy sinh “thân” mình vì lợi ích quốc gia. Nhưng nàng lại không muốn dùng điều đó để đổi lấy thứ cảm tình áy náy của nam chính, thế nên nàng lựa chọn biến mất.
Tình cảm giữa Lam Dứu và Mộ Dung Lệ đã từng là thứ tình cảm lưu luyến, si mê tươi đẹp nhất. Nhưng đó chỉ là hồi ức của tuổi trẻ, khi gặp lại bọn họ chỉ còn là tri kỷ. Nàng lợi dụng hắn để đánh cược tình yêu, hắn nhờ nàng mà hiểu được trái tim mình.
Đến cuối cùng, Mộ Dung Lệ cuối cùng cũng học được cách sủng ái một nữ nhân. Nhưng hắn lại không chắc chắn nàng có yêu hắn không. Bản thân nữ chính cũng không thể làm rõ cảm tình của nàng với Mộ Dung Lệ là gì. Đó không phải những rung động đầu đời của thiếu nữ, nhưng hơn cả tình yêu, đó là trách nhiệm với hôn nhân và gia đình.
Lụa Đỏ
Tác giả: Trầm Nhược Thư
Thể loại: cổ đại, ngược nhẹ, ngọt, nam chính bí ẩn, sâu lắng, HE
Số chương: Hoàn 17 chương.
Nàng – nữ chính của chuyện, bị người yêu phụ bạc. Người ấy từng vì nàng thích màu đỏ mà hứa hẹn dùng đèn lồng đỏ để cưới nàng về. Đến cuối cùng, đèn lồng vẫn được treo lên, nhưng người hắn cưới lại là tiểu thư Vân phủ – người cũng thích đèn lồng đỏ như nàng.
Sự yên lặng của nàng, cách nàng chấp nhận giống như một lưỡi dao cùn cắt vào thịt, không đau đớn đến phát điên mà âm ỉ khó dứt. Nàng từng tin tưởng một người đến thế, đinh ninh người đó sẽ dắt nàng đi đến cuối đời, lại chẳng ngờ rằng còn chưa kịp bắt đầu, người đó đã buông tay nàng.
May mắn thay, giữa lúc nàng vẫy vùng trong những hoang mang chồng chất, chàng xuất hiện. Chàng cho nàng chỗ dựa, giúp nàng vượt qua nỗi đau, dạy nàng trưởng thành, dạy nàng cách thực sự yêu một người khác. Có lẽ, lúc bắt đầu là tình cờ, con đường đi qua là những chênh vênh, nhưng nàng vẫn muốn ở bên chàng, từ giờ cho đến mãi về sau.
Chàng – thiếu gia Vân phủ, nam chính của truyện, một nhân vật thực sự “bí ẩn”. Ngoài thân thế, tác giả hoàn toàn không miêu tả bất kỳ một chi tiết nào khác, bao gồm cả ngoại hình lẫn tên tuổi của nam chính. Chàng xuất hiện một cách âm thầm, nhưng có thể để lại dấu ấn vô cùng đậm nét. Mỗi một khung cảnh có chàng xuất hiện, dù không có nhưng chi tiết đặc tả, nhưng mỗi con chữ dường như đều góp phần xây nên hình ảnh của chàng: sâu sắc, thấu sự đời, bao dung và vô cùng ấm áp. Có lẽ rất khó để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi tại sao chàng lấy nàng, nhưng tớ có thể chắc chắn chàng thực sự rất thích nàng.
Tương lai của chàng và nàng rất khó để có thể đoán định. Có lẽ, chàng sẽ có thêm chính thất, hoặc có thể chàng sẽ chỉ có nàng. Cho dù sau này có thế nào, thì tại giây phút này, chắc chắn chàng và nàng đều hạnh phúc.
Cặp Đôi Hoàn Cảnh
Tác giả: Lập Thệ Thành Yêu
Thể loại: cổ đại, cung đình hầu tước, nam chính nửa tàn tật, HE
Số chương: Hoàn 27 chương.
Trước năm mười bốn tuổi, nàng là tiểu bá vương của Bạch thị – gia tộc thần y nổi danh giang hồ. Mỗi ngày của nàng nếu không phải theo cha đi du ngoạn bốn phương thì chính là bám theo Chiêu ca ca quậy phá khắp núi rừng Mai Lĩnh. Nhưng rồi đến một ngày, Bạch Hạ bỗng phát hiện ra cuộc sống này của nàng sắp sửa phải kết thúc.
Nàng đau khổ, lo lắng, sợ hãi nhưng hơn tất cả nàng cảm thấy thất vọng bởi hóa ra sự yêu thương mà nàng nhận được bao lâu nay chẳng qua chỉ là sự thương hại mà mọi người dành cho nàng. Thế nên, nàng lựa chọn chạy trốn.
Trong lúc vô tình, nàng gặp được Đông Phương Lai. Khi trái tim nàng đang vùng vẫy giữa những chơi vơi, hắn xuất hiện. Hắn phóng khoáng, nhiệt tình, luôn có cách khiến nàng mỉm cười. Nhưng cuộc vui ngắn chẳng tày gang, hóa ra Đông Phương Lai mà nàng biết lại là Lâm Nam – cửu vương gia Bắc Tề. Bức màn bí ẩn được vén lên, những điều nàng không muốn biết cứ lần lượt theo nhau mà đến. Nàng không thể đối mặt, cũng không muốn đối mặt, vì thế một lần nữa Bạch Hạ chọn cách ra đi, để rồi một cuộc rượt đuổi mới lại bắt đầu.
Duyên phận khiến nàng đụng phải vị hầu gia nổi danh Đại Sở – Tiêu Sơ. Chàng từng là thiếu niên tướng quân kiêu hùng trên chiến trường, nhưng giờ phút này lại chỉ là một tên tàn phế, hai chân chẳng thể đi lại. Nàng biết chàng trúng độc chẳng thể giải nhưng lại luôn dùng những thứ thuốc có hại cho bản thân chỉ vì không muốn phụ ý tốt của người nhà.
Thế nên, nàng cùng chàng lập ước định: chàng giúp nàng thoát khỏi Lâm Nam, nàng giúp chàng che dấu bệnh tình.
Mỗi ngày, nàng dùng thuốc của chàng tưới cho khóm trúc trong vườn, đánh cược một kỳ tích xảy ra lại chẳng ngờ thứ nàng nhận được là một đời hạnh phúc bền lâu.
Bạch Hạ thích gọi Tiêu Sơ là Tranh Ngôn bởi chàng luôn mang đến cho người khác cảm giác nho nhã điềm đạm, dịu dàng tuấn tú, tựa như “một quý công tử tay trói gà không chặt, chỉ biết cầm quạt dạo chơi, chưa từng nếm phải khổ cực chốn nhân gian”. Nhưng một Tiêu hầu gia nổi danh tâm cơ há lại đơn giản như vẻ bề ngoài. Chàng là đại công tử tay phải cầm đao, tay trái gảy kinh thương, một nam nhân bởi vì muốn bảo vệ người thân mà chống cả một góc trời.
Bạch Hạ là một cô nàng thông minh, có chút ranh ma, có chút thủ đoạn. Nàng thích trêu chọc người khác nhưng chưa bao giờ gây ra bất kỳ thương tổn nào. Ngược lại, sau khi biết rõ chân tướng sự việc, nàng sẽ luôn dùng cách đơn giản nhất, nhẹ nhàng nhất để khuyên nhủ đối phương. Nàng thẳng tính, rộng lượng, luôn giữ vững lập trường của bản thân mà lại không khiến đối phương cảm thấy bị ép buộc.
Bạch Hạ từng thích Chiêu ca ca nhưng trái tim mong manh của tuổi trẻ chẳng thể thắng được nỗi sợ hãi chia ly, vì thế nàng buông tay hắn. Trái tim nàng cũng từng vì Lâm Nam lạc nhịp, nhưng giữa bọn họ có quá nhiều bí mật. Hơn tất thảy thời gian là thứ khoảng cách chẳng thể lấp đầy, thế nên tình cảm của bọn họ chỉ có thể buông lơi.
Tình yêu của nàng với Tô Tử Chiêu và Lâm Nam đều không có lỗi, chỉ có thể trách thời điểm không đúng, buộc bọn họ bước xa nhau.
Sự xuất hiện của Tiêu Sơ vừa đúng để bỏ qua tất cả những điều “nếu như”. Ngay từ ban đầu, tình yêu của nàng và chàng đã định chẳng còn nhiều thời gian, thế nên cả hai đều muốn nắm chắc những năm tháng ít ỏi còn lại, nắm tay nhau vượt qua hết con đường mà người khác phải dùng mấy chục năm để hoàn thành.
Nhưng rồi, cũng chính bởi điều này khiến bọn họ xem nhẹ ý nghĩa của những điều nhỏ bé trong cuộc sống thường ngày. Nàng chẳng nhận ra chàng tự ti không dám nắm tay nàng, còn chàng lại bỏ qua khao khát được chở che trong ánh mắt nàng.
Thật may mắn, đến cuối cùng, cả chàng và nàng đều hiểu được yêu không phải trốn chạy, cũng không phải từ bỏ mà phải cố gắng. Dù cả nàng và chàng chẳng còn nhiều thời gian, nhưng bọn họ vẫn có thể nắm tay nhau cho đến lúc “bạc đầu”.
Diệm Nương
Tác giả: Hắc Nhan
Thể loại: cổ đại, nữ truy, ngược, nam xấu xí, HE
Số chương: Hoàn 11 chương.
Diệm Nương kể về mối tình đầy trắc trở cùng cay đắng của chính Diệm Nương. Nàng trời sinh quyến rũ, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt, ngay cả một cái nhếch mày đều mang theo phong tình vạn chủng. Nàng trong mắt người đời là loại nữ nhân “dùng thân xác để sinh tồn”. Thế nhưng, không một ai biết được, một cô gái được sinh ra từ Diệm tộc như nàng, dù cho mỹ mạo tuyệt trần lại phải gánh trên vai lời nguyền độc ác: cả đời không thể có được chân tình.
Mười sáu tuổi, lần đầu tiên nàng gặp hắn bên bờ suối. Lúc ấy, nàng vừa chứng kiến hắn lạnh lùng tước đi sinh mang một người, lại thấy ánh mắt hắn vì một cái khăn tay mà trở lên dịu dàng. Một nam nhân xấu xí, có thể đối với dung mạo của nàng thờ ơ, hơn nữa, trong đôi mắt của hắn toát ra vẻ cô đơn nhàn nhạt khiến nàng rung động.
Nữ nhân Diệm tộc luôn chủ động, vì thế nàng tìm hắn, tới gần hắn, cốt chỉ muốn xóa đi nỗi cô đơn trong đôi mắt ấy. Nàng biết hắn yêu sư muội Tịnh nhi của hắn nhưng nàng kia lại muốn gả cho vị thiếu hiệp nổi danh. Hắn vì muốn thành toàn cho sư muội mà chấp nhận lập ước định trọn đời với nàng.
Nàng biết hắn vốn chẳng thương nàng, thâm chí trong thâm tâm hắn còn khinh miệt nàng “không trong sạch”. Vậy mà nàng vẫn yêu hắn, yêu đến điên cuồng. Chín năm, hắn trốn tránh, nàng đuổi theo. Hắn coi nàng như thứ đồ chơi để phát tiết, nàng vui vẻ dùng bản thân xoa dịu nỗi đau của hắn. Thứ nàng muốn, thứ nàng hy vọng chỉ là một ánh mắt dịu dàng của hắn, một lần hắn có thể ôm nàng gọi một tiếng Diệm Nhi.
Thời gian càng dài, nỗi đau càng tích càng dày thêm. Hắn vì sư muội hắn mà điên cuồng, trái tim nàng vì sự cố chấp của hắn mà tuyệt vọng. Vì thế, nàng buông tay, dùng tính mạng của mình đổi lấy sự nhượng bộ của hắn.
Nàng không còn đuổi theo hắn, không còn ở phía sau hắn cười đến ngông cuồng đáng ra phải khiến hắn vui vẻ. Nhưng vì sao, nàng rời đi, trái tim hắn lại trở nên trống rỗng như vậy? Hắn không dám đi tìm nàng, không dám nhìn thẳng vào trái tim mình cho đến khi nhìn thấy bóng hình gầy yếu ấy.
Diệm Nhi của hắn, cô gái dùng hết nhiệt tình cùng thanh xuân mà yêu hắn, cô gái thích cười, thích nhảy múa từ khi nào trở nên mong manh như vậy. Giây phút gặp lại nàng, giây phút thấy nàng cười với người đàn ông khác, rốt cuộc giúp Khanh Tuần nhận ra vị trí của nàng trong trái tim mình.
Nữ nhân Diệm tộc sinh ra đã mang lời nguyền vì tình mà si, vì yêu mà khổ, trọn đời sẽ chẳng có chân tình. Nhưng cuối cùng, nàng đã tìm được một người nguyện cùng nàng qua hết đường đời.
Diệm Nương xinh đẹp, phóng khoáng, thậm chí có chút bất cần đời. Nàng yêu một người, dùng hết tất cả vốn liếng để yêu. Nàng biết rõ Khanh Tuần không thích nàng, hiểu lầm nàng, thậm chí khinh miệt nàng nhưng nàng vẫn yêu hắn, giẫm đạp lên cả tự tôn, tự trọng để yêu. Nhưng sự ngu ngốc của nàng, sự si dại của nàng hoàn toàn không khiến tớ cảm thấy khó chịu mà nhiều hơn là sự thương tiếc. Diệm Nương giống như ngọn lửa, vì tình yêu mà rực cháy lại cũng tại tình yêu mà lụi tàn.
Khanh Tuần, một kẻ xấu xí cô đơn. Tình yêu mù quáng của hắn với sư muội không có lỗi, lỗi là tại hắn quá cố chấp, đến mức không nhận ra sự thay đổi của trái tim mình. Công bằng mà nói, tính cách của Khanh Tuần không có gì đặc biệt, thậm chí có phần giống với các nam chính trong những bộ ngược khác. Nhưng có lẽ bởi tình yêu của Diệm Nương quá mức rực rỡ, nỗi đau cùng sự cam chịu của nàng quá mức ấn tượng khiến tớ cảm thấy cách Khanh Tuần lại có được nàng quá mức dễ dàng. Có lẽ, để xứng với chín năm thời gian nàng dùng để yêu hắn, thêm một chút ngược nam sẽ khiến cái kết càng trở nên trọn vẹn hơn.
Nhị Gia Nhà Ta
Tác giả: Twentine
Thể loại: Cổ đại, nam chính tàn tật, ngược nữ, HE
Số chương: Hoàn 7 chương.
Nam chính Dương Nhất Kỳ là con trai thứ hai nhà họ Dương. Trái ngược với anh trai tài giỏi ôn nhã, thằng em trời đánh lại là một hoa hoa công tử chính hiệu, giỏi nhất là ăn chơi trác táng, trêu hoa ghẹo bướm, lưu luyến hết bụi hoa này đến bụi hoa kia. Thậm chí từ hồi ba tuổi đã biết chui vào váy con gái nhà người ta rồi nên là danh tiếng thối đến mức toàn thành Hàng Châu ai nghe đến tên hắn cũng phải nhíu mày.
Nữ chính Hầu Tử lại chỉ là một nha hoàn làm việc vặt trong phòng bếp Dương gia, sau này được chuyển sang viện của Nhị gia với lý do cực chuối – xấu.
Gia cảnh lụn bại, gia nhân đều bỏ đi gần hết, lúc bấy giờ chỉ còn lại mỗi Hầu Tử xấu xí ở bên chăm lo cho Nhị gia, vực hắn dậy khỏi vũng bùn tăm tối. Lo từng miếng cơm, giấc ngủ, rửa vết thương thối rữa cho hắn. Thậm chí khi vết thương của hắn bộc phát lúc trái gió trở trời, nàng lao đi giữa đêm mưa, dập đầu chảy cả máu tìm đại phu về.
Thời gian đầu chăm sóc Dương Nhất Kỳ thật sự rất khó khăn, hắn là một kẻ tàn phế bất cần đời, nhưng sau khi thấy Hầu Tử vì hắn mà vất vả như thế nào, vừa chăm sóc người bệnh vừa tết hoa kiếm vài đồng lẻ mua cháo cho hắn trong khi nàng chỉ ăn bột hồ nhão, Nhị gia dần bắt đầu thay đổi. Hắn bắt đầu tìm mối giao hoa cho nàng đỡ nhọc, bắt đầu luyện tập trên đôi chân giả bằng ống trúc, bắt đầu đi giao thương làm ăn với các gia trang lớn bên ngoài.
Một Nhị gia trước đây chỉ biết ăn chơi quậy phá, thái độ hống hách, nhân phẩm thấp kém đã dần trưởng thành, trở thành một bờ vai vững chắc mà Hầu Tử có thể dựa vào. Quá trình lãng tử quay đầu này không hề dễ dàng thậm chí có thể nói là chứa chan vô vàn đắng cay và tủi nhục, mồ hôi và nước mắt. Chỉ đọc thôi mà mình cũng đã rơm rớm suýt khóc khi thấy được nam chính đã dần trở thành một người đàn ông thực thụ, biết chấp nhận đau thương mất mát, từ bỏ bản tính bấy lâu để sống cho đáng kiếp người. Nghị lực kiên cường và tình cảm lặng lẽ mà nam chính dành cho nữ chính thật sự khiến mình cảm động không thôi.
Trước đây, đối với Hầu Tử mà nói, Nhị gia giống như thiên tiên trên trời, ngay cả vạt áo của hắn nàng cũng không sao chạm tới. Hầu Tử nhất định chẳng bao giờ dám mơ tới ngày mình có thể ở bên Nhị gia. Dù Nhị gia đã từng bước một chân vào cánh cửa địa ngục nhưng hắn cũng đã bò dậy được, đã hoàn toàn thay da đổi thịt, lấy lại vinh quang vốn có cho gia tộc. Vì vậy Hầu Tử cảm thấy nàng không xứng với Nhị gia, trước đây đã thế, bây giờ lại càng không. Nàng cần phải ra đi thôi.
Trước lúc Hầu Tử đi, nàng dặn dò ông quản gia tất tần tật về thói quen của nam chính Nhị gia ngồi đọc mà cảm động rớt nước mắt. Mà nam chính cũng ngầu lòi lắm cơ, nàng bỏ đi hắn cũng mặc kệ, không thèm níu kéo luôn, chỉ ngồi trong phòng, mặt lạnh lùng mà cắn góc chăn và nhịn ăn cơm thôi. Thế là soái ca lạnh lùng lăn đùng ra ốm, lúc nữ chính trở về là ông quản gia mừng ”như thấy mẹ ruột” luôn.
“Tiểu Hầu Tử, đừng đi có được không? Ngươi đi rồi, gia liền chịu không nổi…”
U Lan
Tác giả: Điển Tâm
Thể loại: Cổ đại, ngược tâm, ngược thân, HE
Số chương: Hoàn 12 chương
Bắc Quốc và Nam Quốc vốn loạn chiến đã lâu, quốc thù gia hận, thành một cục diện bế tắc, thâm căn cố để, vĩnh viễn khó hòa giải…
U Lan và Kim Lẫm gặp nhau, yêu nhau chẳng biết vì chiến tranh đưa đẩy hay vì duyên tình đã tới. Người Bắc Quốc, người Nam Quốc, liệu có thể cùng nhau mà vượt qua được rào cản hận thù quốc gia?
U Lan lần đầu trông thấy Kim Lẫm khi hắn đang trong tình trạng cận kề cái chết. Nàng bất chấp nguy hiểm, bất chấp lo sợ cứu lấy hắn. Còn hắn, hắn lại nhẫn tâm cướp mất trái tim nàng, trao cho nàng hạnh phúc nhưng lại nhanh chóng đẩy nàng tới vực thẳm khổ đau!
Kim Lẫm được nàng cứu, hắn nhớ nữ nhân có một đôi tay lạnh, đôi mắt tinh khiết mỹ lệ, chẳng quản ngày đêm chiếu cố hắn, đưa hắn từ trong tay tử thần cứu lại. Ngay cả khi đau đớn cùng lửa nóng không chút lưu tình hành hạ hắn, môi mỏng vẫn khẽ gợi lên, hiện lên một nụ cười thản nhiên. Mặc dù thời gian hôn mê nhiều hơn rất nhiều so với lúc thanh tỉnh, nhưng ấn tượng đối với nàng lại đặc biệt khắc sâu
Hắn đã hứa không bao giờ làm tổn thương nàng, nhưng lời hứa ấy kéo dài được bao lâu…?
Lưu lạc nhau hàng năm trời… nhớ nhung có, đau thương có, khổ cực có, bệnh tật giày vò nàng ngày đêm. Vậy mà khi gặp lại, hắn lại hiểu nhầm nàng, mặc cho nàng hết lời giải thích. Hắn vô tâm, vô tình chà đạp lên trái tim vốn đã có nhiều vết thương của nàng.
Kim Lẫm hứa không bao giờ tổn thương nàng, Kim Lẫm yêu chiều nàng hết mực giờ đã bị hận thù che mờ đôi mắt, thay đổi thành một con người hoàn toàn khác xưa…
U Lan không những bị hành hạ về tâm hồn mà còn bị chà đạp thể xác, nàng càng cố chứng minh mình trong sạch, hắn lại càng không tin nàng… gặp lại nhau, là đúng hay sai? Vốn lòng nàng đều đặt trên người hắn. Nàng đối với hắn tình sâu nghĩa nặng. Vậy mà, chính hắn đã phá hủy tất cả.
Hắn căm hận nàng đến tận xương tận tủy, hắn hiểu nhầm nàng một cách vô cùng thái quá, hắn hành hạ cho nàng sống còn đau hơn chết… Nhưng sau tất cả, hắn vẫn yêu nàng! Vì yêu mà hận, mà sinh lòng cố chấp…
Khi biết được toàn bộ sự thật cũng là lúc Kim Lẫm đánh mất tất cả hy vọng của U Lan. Hắn thật sự đau đớn, giày vò tâm can đến khó tả! Hắn muốn nói cho nàng, hắn là người không thể tha thứ nhất. Hắn muốn nói cho nàng, hắn hối hận đến cỡ nào, xấu hổ đến cỡ nào!
Kim Lẫm càng cố gắng níu kéo, U Lan lại càng buông tay. Hắn đã tổn thương nàng đến vậy, hà cớ gì lại bắt nàng tha thứ cho hắn, làm như chưa từng có gì xảy ra…? Vậy thì, hắn sẽ bất chấp tính mạng của hắn, đánh đổi lấy sự bình yên, hạnh phúc trong nàng!
Ngày qua ngày, ký ức đã trôi qua, những máu tanh, đau đớn, nước mắt, cũng dần dần mơ hồ vào một ngày nào đó. Kim Lẫm ở bên U Lan, tự tay chăm sóc nàng, trò chuyện cùng nàng mặc cho U Lan cứ hoài câm lặng.
Ngày trước, đau đớn hắn mang đến làm cho nàng phong bế chính mình, không nghe, không nhìn, không cảm giác. Nhưng, ngày qua ngày, hắn cẩn thận thâm tình chờ đợi, rốt cục khiến nàng không cách nào làm như không thấy. Nàng từng thử hận hắn, nhưng như thế nào cũng không có cách.
U Lan và Kim Lẫm, họ cứ vậy mà bỏ qua quá khứ, nắm tay nhau bước tới con đường hạnh phúc trọn vẹn!
Mộc Ngọc Thành Ước
Tác giả: Diệp Mê
Thể loại: Cổ đại, ngược tâm, cảm động, HE
Số chương: Hoàn 12 chương.
Năm ấy, Tiền Tụy Ngọc là kỳ nữ trong lòng mọi người, tài học xuất sắc, thông minh sắc sảo, tính cách lại như lửa. Nàng vì người trong lòng mà dám cùng người nhà đoạn tuyệt, vứt bỏ vinh hoa phú quý, sống nơi đầu đường xó chợ với Ân Tang.
Hắn là một tên sát thủ giết người không ghê tay, có một tổ chức chống lại cả triều đình. Hắn không muốn nàng theo mình, không muốn nàng phải chịu cực, cũng không muốn kéo nàng vào những nguy hiểm đầy mùi máu tanh. Thế nhưng, tình cảm ngày càng nảy sinh trong vô thức khiến hắn không thể quên nàng, cũng chẳng thể buông bỏ nàng.
Vốn Ân Tang đã quyết buông tất cả, an tâm làm bạn với vị hồng nhan tri kỷ tuyệt thế này, nhưng hạnh phúc lại quá ngắn ngủi, vận mệnh lại kéo hắn đến bờ sinh tử. Hạnh phúc, hắn dành cho nàng, vậy nên khi hắn thống khổ, nàng sẽ ở bên hắn, cùng hắn vượt qua.
Đến khi đã bị đẩy vào bước đường cùng, nàng đành buông dở nhân duyên, để hắn quên hết tất cả, đem hết tất cả kỷ niệm và tình yêu đổi lấy sự sống mong manh của hắn.
Hắn trở thành Vô Song công tử – Vô Ngân người người ngưỡng mộ. Nàng trở thành Mộc tiên sinh gầy gò héo hon.
Sáu năm sau, hắn đích thân lên núi, cầu xin nàng chữa bệnh cho vị hôn thê của hắn…
Sáu năm, nàng vì để hắn có thể sống sót, giữ lấy bí mật lớn nhất giang hồ này, giữ trong mình sự cô độc, uất ức, nhìn hắn phong sinh thủy khởi, nhìn hắn vang danh thiên hạ, nhìn hắn đính hôn…
Vì để chữa bệnh cho vị hôn thê của hắn mà nàng chẳng tiếc thương thân thể yếu ớt của mình, hy sinh bản thân làm thuốc. Nàng vừa cứu người, vừa cố gắng níu vớt phần nào tình yêu trong ký ức bị lãng quên của hắn. Nàng chẳng hề từ bỏ dù đã mỏi mệt vô cùng, bất cứ một hành động nhỏ, một câu nói của hắn cũng đều khiến nàng chờ đợi, hy vọng.
Một cảm giác hoảng loạn chưa từng có trước đó lan tỏa khắp hắn, tất cả sự điềm đạm, bình tĩnh, cứng rắn của hắn đều bị vụn vỡ trước nữ nhân ấy. Cố gắng như vậy, nhưng nàng vẫn chẳng thể níu giữ được bước chân của hắn, chẳng thể khiến hắn quay lại bên nàng dù đã níu kéo bi thương…
Chỉ cho đến khi hai người họ lại một lần nữa chạm ta đến sinh tử, sự hy sinh cao thượng, tình yêu chân thành đã gắn kết những mảnh vỡ ký ức, trả lại quá khứ cho hắn.
Hắn nguyện từ bỏ hết thảy thanh cao, danh dự, tương lai sáng ngời, quay lại yêu nàng, ở bên nàng đến đầu bạc răng long…
Ngọc phu nhân, nàng hết lần này đến lần khác chịu đau khổ, chịu bất hạnh. Nhưng nàng hoàn toàn tự nguyện, tự nguyện một mình gánh chịu hết tất cả đau khổ để Mộc tiên sinh được hạnh phúc.
Mộc tiên sinh cũng là một nam chính vô cùng tốt. Tuy lúc mất trí nhớ, không thể nhớ lại được tất cả, cũng bị giày vò nhiều bởi những suy nghĩ, suy đoán nhưng Mộc tiên sinh không hề đối xử quá đáng hay quá ngược Ngọc phu nhân một chút nào. Cho đến khi có được trí nhớ ban đầu thì cũng mạnh mẽ và rất quyết liệt từ bỏ hết tất thảy và chạy đến bên người mình yêu sâu sắc.
Trường Mệnh Nữ
Tác giả: Hắc Nhan
Thể loại: Thuần cổ đại, ân oán giang hồ, ngược tâm, nữ hơn nam hai tuổi, sạch, nữ cường, có chút cẩu huyết, HE.
Số chương: Hoàn 11 chương.
Long Nhất là một nữ sát thủ vô tình không để ai vào mắt, có thể mặt không biến sắc mà đoạt lấy mạng người. Từ trước đến nay, cuộc sống của nàng dường như chỉ có máu tanh và thù hận, số người đã chết trong tay nàng nhiều không đếm xuể, kẻ thù của nàng trải dài khắp mọi nơi trong thiên hạ.
Vốn là sát thủ lạnh lùng vô cảm, tưởng chừng sẽ chẳng ai có thể phá vỡ vỏ bọc sắt đá ấy của Long Nhất. Nhưng người làm nàng lộ ra sắc mặt nhu hòa, người làm nàng có thể làm một nữ tử bình thường cũng chỉ có một mình chàng, Kiếm Hậu Nam.
Chàng là Kiếm Hậu Nam, đồng thời cũng là con trai của sư phụ Long Nhất. Trái ngược với Long Nhất lãnh đạm tàn nhẫn, Kiếm Hậu Nam chàng là một nam nhân ấm áp mang tấm lòng thiện lương bác ái. Nếu nói Kiếm Hậu Nam là ánh sáng luôn soi sáng giúp đỡ thế gian, thì Long Nhất chính là đêm đen dìm người xuống hố sâu của nỗi sợ khôn cùng.
Kiếm Hậu Nam và Long Nhất gặp gỡ nhau lần đầu vào mười lăm năm trước. Khi ấy chàng là nam hài mười tuổi dám kết bằng hữu với nàng. Chàng thiếu niên năm đó đã xuất hiện trong cuộc đời vốn định sẵn sẽ chỉ tràn ngập gió tanh mưa máu của Long Nhất, trở thành tia sáng duy nhất trong cuộc đời vốn dĩ tối tăm lạnh lẽo của nàng.
Nhưng sau đó, Long Nhất phải bôn ba khắp nơi làm nhiệm vụ, ngày tháng về sau của nàng cũng chỉ có giết người đoạt mạng. Còn Kiếm Hậu Nam vẫn là chàng thiếu niên thuần khiết lương thiện. Trong mười lăm năm sau, hầu như cả hai chẳng mấy khi gặp gỡ, có chăng cũng chỉ có một mình Long Nhất luôn nhìn lén chàng từ xa, lẳng lặng dõi theo Kiếm Hậu Nam mà chưa một lần dám bước đến bên cạnh chàng.
Kiếm Hậu Nam chưa bao giờ nhận ra tình cảm Long Nhất dành cho mình, chưa bao giờ nhận ra thứ tình ái âm thầm lại cố chấp của nàng trao đi đã hơn mười lăm năm. Bởi vì Kiếm Hậu Nam chàng đã từng yêu một nữ tử khác, và cũng nhận lại bao nhiêu tổn thương từ người đó. Kiếm Hậu Nam đã gặp gỡ hoa chủ của Ngưng Tuyết Lâu, tên là Tử Tiêu. Kiếm Hậu Nam và Tử Tiêu đã từng viết lên một đoạn tình duyên đẹp đẽ.
Nhưng rồi Tử Tiêu lại vì một nam tử khác mà bỏ rơi Kiếm Hậu Nam, vì một nam tử khác mà rời khỏi chàng. Kiếm Hậu Nam vốn là kẻ hiền lành, sau khi nhận được vết thương lòng quá sâu, chàng chỉ biết buông tay và chúc phúc cho nữ tử mà mình từng yêu thương.
Khép lại đoạn tình cảm với Tử Tiêu, Kiếm Hậu Nam cũng khép lòng mình lại, chàng dường như không còn tha thiết gì với tình ái nữa. Một phần nguyên do là bởi vì Kiếm Hậu Nam đã từng bị trúng độc, độc tính đã xâm nhập và ăn sâu vào cơ thể chàng khiến bao lần phải đau đớn vì độc tái phát. Kiếm Hậu Nam tự biết bản thân mình vốn chỉ là kẻ yếu ớt, sống chẳng biết liệu có qua nổi ngày mai hay không.
Giang hồ vốn là chốn hiểm ác và phức tạp không phải ai cũng có thể đặt chân vào, trong một lần vì ân oán chốn giang hồ mà Long Nhất đã giao đấu với Tử Tiêu, mà khi ấy Kiếm Hậu Nam cũng có mặt ở đó. Long Nhất vốn công lực thâm hậu, giao đấu với Tử Tiêu vốn chiếm thế thượng phong, ra tay giết Tử Tiêu cũng là điều dễ dàng. Nhưng Kiếm Hậu Nam lại vì cứu Tử Tiêu mà dùng kiếm đả thương Long Nhất.
Kiếm Hậu Nam đưa Long Nhất đến một trạch viện nhỏ trên núi để dưỡng thương. Trong khoảng thời gian ở trên núi này chỉ có hai người họ, đồng thời đây cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với Long Nhất suốt bao năm chìm trong tăm tối. Bởi vì ở đây chỉ có hai người, nên họ có điều kiện để thấu hiểu đối phương, có cơ hội để trải nghiệm một cuộc sống hết sức đơn giản, không có nhiệm vụ nhuốm máu tanh, cũng không có ân oán phức tạp chốn giang hồ. Chỉ có nàng và chàng, chỉ có Long Nhất và Kiếm Hậu Nam.
Nhưng mà, có lẽ hai người xa cách đã quá lâu, hoặc thời gian bên nhau vẫn chưa đủ, giữa Long Nhất và Kiếm Hậu Nam vẫn còn tồn tại khúc mắc trong lòng, giữa hai người giống như tồn tại một bức màn ngăn cách vô hình, khiến họ cho dù thế nào cũng không thể vượt qua để đến bên cạnh đối phương.
Những ngày tháng dưỡng thương yên bình ở trạch viện của Long Nhất buộc phải kết thúc khi Kiếm Hậu Nam đổ bệnh do độc tính lại tái phát. Lần này nghiêm trọng hơn hẳn những lần trước, thậm chí căn bệnh có thể đoạt mạng chàng bất cứ lúc nào. Khi được một vị thần y nổi danh giang hồ khám cho Kiếm Hậu Nam, Long Nhất biết được cách duy nhất để cứu chàng chính là “thay máu”.
Bởi vì độc trong người Kiếm Hậu Nam đã ngấm sâu vào từng mạch máu, nên chỉ có cách tìm một người để thay toàn bộ máu của người đó với máu trong người chàng, thì Kiếm Hậu Nam mới có cơ hội tiếp tục sống sót. Tuy nhiên người thay máu sẽ mau chóng chết đi, cách thức thay máu này chẳng qua chỉ là mạng đổi mạng mà thôi.
Long Nhất không thể trơ mắt nhìn người nàng yêu suốt bao năm bị dày vò trong đau đớn và bất lực. Cho nên nàng đã quyết định thực hiện cách thức thay máu này. Long Nhất tình nguyện chết đi để đổi lấy mạng sống cho Kiếm Hậu Nam. Nàng biết rằng Kiếm Hậu Nam là con người lương thiện biết bao, chàng sẽ không đồng ý để cho một người hy sinh đổi lấy việc mình tiếp tục sống sót.
Long Nhất không muốn sau này Kiếm Hậu Nam được nàng cứu sẽ mãi sống trong đau khổ vì cái chết của nàng. Nên Long Nhất đã an bài cho Kiếm Hậu Nam tưởng rằng Tử Tiêu mới là người thay máu cho chàng, sau đó vì may mắn nên Tử Tiêu mới được cứu chữa kịp thời và sống sót. Còn về phần Long Nhất nàng, cứ để chàng hiểu nhầm rằng sẽ bỏ đi nơi khác mà thôi. Thay vì để Kiếm Hậu Nam sống trong áy náy và tự trách suốt quãng đời còn lại, Long Nhất thà tác thành cho chàng và nữ nhân khác ở bên nhau, chỉ cần chàng hạnh phúc thì nàng cũng mãn nguyện rồi.
Kết: Trên đây là top truyện ngôn tình cổ đại có tình tiết ngược hay nhất mà mình muốn giới thiệu đến các bạn. Chắc chắn các bạn sẽ có những trải nghiệm mới lạ khi đọc những bộ truyện này. Hãy thử đọc và thưởng thức chúng nhé!